8/1/2016
Hôm nay tôi ngồi đây, mấy ngày nay tôi mơ những giấc mơ kinh khủng khiếp. Tôi phát hiện mình giống như thời còn bé đợt đó tôi còn khóc trong mơ. Chỉ khác là trước đây tôi khóc như một đứa trẻ khóc vì sợ, khóc vì những thứ khác. Giờ đây đêm qua tôi không còn nhớ mình khóc gì, đêm kia thì tôi khóc vì bố. Tôi biết không dám nói ra điều đó. Tôi sợ nó xảy ra.
Sáng nay vẫn như thường lệ tôi đi làm gặp Kh và tìm kiếm KH mới. Nhưng chiều nay một cảm giác bất an choáng lấy tôi. Tôi không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Và rồi mẹ tôi gọi, mẹ gọi khi mẹ vẫn còn đang đi làm với bao nhiêu lo toan, một người phụ nữ đảm đang lo lắng cho gia đình nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc cố gắng làm việc. Tôi rất tự hào vì một người mẹ như mẹ tôi, bà sẽ mãi là người tôi phải học hỏi. Bà chăm chỉ chịu khó mỗi ngày làm công việc luôn nhiều luôn nhiều. Quay lại cuộc gọi điện của bà, mẹ tôi goi tôi hỏi thăm công việc rồi động viên tôi. Tôi cám thấy ấm lòng lắm, cả ngày hôm nay tôi đắn đo có gọi cho bố tôi không.
Nhưng buồn hơn bà nói rằng " bố mày hôm qua uống rượu ở nhà chú thành với ông ngạn không hiểu sao cãi nhau cả với ông ngạn, chú thành nói với mẹ sáng nay, lát lắm con ah. Mẹ chán lắm". Tôi không biết nói gì chỉ động viên mẹ tôi, giờ chỉ có mẹ và con cố gắng làm.
Mẹ tôi cũng biết vậy thôi, giờ tôi mới hiểu người phụ nữ ở Việt Nam khổ thế nào. Mẹ bảo nhà mình nghèo thôi cố gắng làm con ah. Tôi còn nhớ mẹ nó hôm trước mày cho mẹ làm thêm gian ở chuồng lợn để có chỗ ngủ cho rộng. Tôi đau lòng lắm, người con xa quê cả mấy tháng không về không thể làm gì được. Tôi còn nhớ lời của ông lão ở chỗ mua đôi quần:" mày thấy thằng con bác nó có bác nó mới thế này, chứ số mày nhìn mày mà cố gắng mà ở nhà bố rượu chè thì sao mà lên được". Tôi lo lắng thật sự lo lắng.
Ai cũng kì vọng học giỏi làm ăn tốt nhưng áp lực thật lớn. Bố tôi giờ cứ như vậy, tinh thần tôi xuống. Bao năm ông lăn lộn bên ngoài giờ về bị rượu, bị gia tộc bị họ hàng làm cho một con người gia trưởng, một con người thương người khác quý mến người khác mà không biết cách yêu thương làm cho mọi người xung quanh áp lực.
Tôi thực sự lo lắng về nó. Tôi chưa biết mình phải làm sao đây? Những dự án đầu tư những kế hoạch và con đường kinh doanh, năm nay 25 tuổi rồi. Trong tay không có gì ngoài kinh nghiệm và cá tính của con người mạo hiểm. Tôi biết không thể nào thay đổi được bản tính liều lĩnh của mình. Nhưng giờ nền tảng gia đình yếu thế quá. Tôi phải làm gì đây? Dường như kịch tính đi từ hết cái này sang cái khác. Tôi chưa thể tưởng tượng ngày nào đó mẹ và bố già yếu thì thế nào. Bệnh tật không trừ ai.
Điều đó bố tôi phải hiểu hơn ai hết chứ.
Cách tôi phải làm gì đây> Toi mong muốn có một ai đó trả lời cho tôi câu hỏi này.
Tôi muốn học và phát triển bản thân lắm, tôi đang đi đúng hướng rồi. Chỉ cần cố gắng tiếp theo sẽ mang lại hiệu quả. Sang năm là một năm tốt. Cố gắng....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét