22/1/2015
Tản mạn nơi đây những cảm xúc lúc này.
Tôi sẽ dành ra 15 phút để viết tổng kết một năm vừa qua với mình.
1 năm thay đổi biến động, theo phương đông người ta bảo là năm tuổi. 1 con dê hiền lành đôi chút mệt mỏi, đầu óc bị quay cuồng tất cả mọi thứ đang dần bị thay đổi, tìm được lối thoát và có đôi chút gặp may, nhưng con dê vẫn tính khí bay nhảy để thỏa sức vùng vậy có lẽ không đâu có thể làm nó thỏa mãn.
Nhiệt trong bản thân quá lớn làm cho nó không thể ngồi yên, 1 ngày ngồi yên với nó giống như ngục tù.
T1-T3 nó chìm trong những cơn đau đầu, nợ nần và các mối quan hệ. Nó bị stress nặng nề, có đợt nó chỉ biết ngồi khóc mà không ai biết được nó đang khóc. Nó khóc vì thương bố mẹ, nó khóc vì tương lai nó không biết phải làm gì tiếp theo. Trong túi nó chỉ có vài đồng, nó phải trả tiền nhà, lo cho em và nó lại càng không muốn em nó phải lo nghĩ về điều nó đang làm. Nó là tôi. Tôi đi loanh quanh hà nội tìm một con đường mà có lẽ không phải vì tôi không biết những con đường mình đang đi mà giống như một nghĩa bóng tôi không hiểu con đường mình đã dẫm trên vét xe đổ lần 2, lần 3 tất cả đều làm tôi cảm thấy hoài nghi khả năng của bản thân. Tôi mạnh mẽ là thế mà cũng có lúc cảm thấy bờ vực thăm thẳm, mọi thứ đúng không như tôi nghĩ. Tôi cố gắng hết sức nhưng rồi tôi lại trở lại chính điểm xuất phát mà còn thấp hơn cả như thế.
T4. Một công việc đến sau bao ngày tôi nằm suy nghĩ về cuộc đời, bao ngày nằm đau đầu, đêm không ngủ tôi nhanh chóng quay lại tìm lại chính mình. Tôi quyết định đi làm ở công ty agency marketing nhưng tôi vẫn lựa chọn làm sales cái nghề mà tôi thấy nó hợp với tôi hơn.
Nhưng chỉ trong vòng 1 tháng tôi lại quay quoanh một cuộc phiêu lưu khó lòng mà nghĩ ra được việc cần phải làm. Tôi xin nghỉ nơi đó chỉ sau một tháng. Một tháng với biết bao nỗi lo lắng.
Vậy là tôi lại vừa mới kêt thúc một công việc của bản thân.
T5.T6: Tôi thất nghiệp 2 tháng, tôi đi làm shipper trong 1 tuần của 1 nhà hàng mexico. Sau tất cả những tháng ngày không lối thoát tôi đã tìm đến một công việc chỉ đủ lo tiền nhà và lo đủ cho cuộc sống. Giờ đây tôi mới thấy mình bất lực, vô vọng và chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi loanh quanh và rồi lại loanh quoanh.
T7 Đầu tháng 7tôi đi làm ở một công ty thuốc thú ý mà ông anh tôi giới thiệu, tôi đi làm mà chẳng hiểu tôi gì về nó. BTV một trong nhưng cái tên lạ với tôi. Tôi đi làm rồi lại đi làm. Nhưng mọi thứ lại giống như giai thoại của nó tôi lại mất việc, thất nghiệp và lại thất nghiệp.
Cuối T7,T8,T9. Giai đoạn đi làm bên công ty sinh học cũng là thú y theo lời kêu gọi của sếp. Tôi đi với niềm tin kiếm lại được chính mình. Tôi đi làm và cố gắng chốt được các đơn hàng. Chốt được duy nhất một đơn hàng. Chú tôi gọi tôi về làm rồi tôi trở về làm cho chú tôi. Với 2 buổi đàm phán và lời hứa về trả số nợ. Đi làm...
T10, T11. T12: Có lẽ đây là giai đoạn tươi sáng nhất trong năm nay, tôi dùng toàn bộ số tiền của chú vay được trả nợ trước 1 nửa cho người đã cùng đầu tư, trả sạch nợ với bạn bè. Rồi bắt đầu 1 kế hoạch cho năm sau. Tôi chỉ lương 5 triệu nhưng bỏ ra được kha khá đồng thời cũng bắt đầu đi tìm khách hàng. Tìm kiếm khách hàng mới giúp tôi có được một khoản thu nhập nào đó.
Giờ tôi ngồi đây, cuối năm dê và T1 /2016 khách hàng đó bắt đầu ổn rồi chú tôi bắt tôi kiểm kho.
Điều thú vị trong kinh doanh là bạn luôn cảm thấy chưa thỏa mãn về mình
Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2016
Thứ Năm, 14 tháng 1, 2016
Tản mạn ngày cuối năm
15/1/2016
Hôm nay ngồi văn phòng công ty của người nhà, sau 5 năm làm ăn kinh doanh tôi lại trở lại làm người quen. Đã làm được hơn 3 tháng rồi, mọi thứ dường như cũng trở lại với tôi. Tôi may mắn có được 1 khách hàng lấy hàng tạm ổn.
Tôi chậm rãi trong đầu tư, có tiền tích lũy và bắt đầu với những kế hoạch trả nợ.
Sắp tới tôi không tiêu nhiều đến tiền vẫn dùng nó vào khoản chi tiêu. Có một mối quan hệ có định hướng với cô gái hơi lệch về hoàn cảnh.
Tôi chỉ lo về sức khỏe bố tôi, mẹ tôi đi làm thế cũng khá vất vả. Em tôi tạm ổn. Nói chung giờ điểm yếu trong các đỉnh đều dồn về ở nhà. Tôi đã lo xa hơn những gì sắp tới.
Nếu tôi đầu tư vào một thứ gì hiện tại thì tôi sẽ thâm hụt ngân sách và tiền mặt.
Hôm nay ở nhà tôi cảm thấy hơi mệt. Phần vì cảm lạnh, phần vì tinh thần với cô gái không trả lời kia. Phần vì ở nhà tôi chưa biết sắp xếp thế nào.
Học tiếng anh chưa ổn. Tôi cần tính toán sao cho hợp lý tránh trường hợp như trước đây.
....
Hôm nay ngồi văn phòng công ty của người nhà, sau 5 năm làm ăn kinh doanh tôi lại trở lại làm người quen. Đã làm được hơn 3 tháng rồi, mọi thứ dường như cũng trở lại với tôi. Tôi may mắn có được 1 khách hàng lấy hàng tạm ổn.
Tôi chậm rãi trong đầu tư, có tiền tích lũy và bắt đầu với những kế hoạch trả nợ.
Sắp tới tôi không tiêu nhiều đến tiền vẫn dùng nó vào khoản chi tiêu. Có một mối quan hệ có định hướng với cô gái hơi lệch về hoàn cảnh.
Tôi chỉ lo về sức khỏe bố tôi, mẹ tôi đi làm thế cũng khá vất vả. Em tôi tạm ổn. Nói chung giờ điểm yếu trong các đỉnh đều dồn về ở nhà. Tôi đã lo xa hơn những gì sắp tới.
Nếu tôi đầu tư vào một thứ gì hiện tại thì tôi sẽ thâm hụt ngân sách và tiền mặt.
Hôm nay ở nhà tôi cảm thấy hơi mệt. Phần vì cảm lạnh, phần vì tinh thần với cô gái không trả lời kia. Phần vì ở nhà tôi chưa biết sắp xếp thế nào.
Học tiếng anh chưa ổn. Tôi cần tính toán sao cho hợp lý tránh trường hợp như trước đây.
....
Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2016
Một lần thương bố nhưng không biết phải làm gì
8/1/2016
Hôm nay tôi ngồi đây, mấy ngày nay tôi mơ những giấc mơ kinh khủng khiếp. Tôi phát hiện mình giống như thời còn bé đợt đó tôi còn khóc trong mơ. Chỉ khác là trước đây tôi khóc như một đứa trẻ khóc vì sợ, khóc vì những thứ khác. Giờ đây đêm qua tôi không còn nhớ mình khóc gì, đêm kia thì tôi khóc vì bố. Tôi biết không dám nói ra điều đó. Tôi sợ nó xảy ra.
Sáng nay vẫn như thường lệ tôi đi làm gặp Kh và tìm kiếm KH mới. Nhưng chiều nay một cảm giác bất an choáng lấy tôi. Tôi không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Và rồi mẹ tôi gọi, mẹ gọi khi mẹ vẫn còn đang đi làm với bao nhiêu lo toan, một người phụ nữ đảm đang lo lắng cho gia đình nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc cố gắng làm việc. Tôi rất tự hào vì một người mẹ như mẹ tôi, bà sẽ mãi là người tôi phải học hỏi. Bà chăm chỉ chịu khó mỗi ngày làm công việc luôn nhiều luôn nhiều. Quay lại cuộc gọi điện của bà, mẹ tôi goi tôi hỏi thăm công việc rồi động viên tôi. Tôi cám thấy ấm lòng lắm, cả ngày hôm nay tôi đắn đo có gọi cho bố tôi không.
Nhưng buồn hơn bà nói rằng " bố mày hôm qua uống rượu ở nhà chú thành với ông ngạn không hiểu sao cãi nhau cả với ông ngạn, chú thành nói với mẹ sáng nay, lát lắm con ah. Mẹ chán lắm". Tôi không biết nói gì chỉ động viên mẹ tôi, giờ chỉ có mẹ và con cố gắng làm.
Mẹ tôi cũng biết vậy thôi, giờ tôi mới hiểu người phụ nữ ở Việt Nam khổ thế nào. Mẹ bảo nhà mình nghèo thôi cố gắng làm con ah. Tôi còn nhớ mẹ nó hôm trước mày cho mẹ làm thêm gian ở chuồng lợn để có chỗ ngủ cho rộng. Tôi đau lòng lắm, người con xa quê cả mấy tháng không về không thể làm gì được. Tôi còn nhớ lời của ông lão ở chỗ mua đôi quần:" mày thấy thằng con bác nó có bác nó mới thế này, chứ số mày nhìn mày mà cố gắng mà ở nhà bố rượu chè thì sao mà lên được". Tôi lo lắng thật sự lo lắng.
Ai cũng kì vọng học giỏi làm ăn tốt nhưng áp lực thật lớn. Bố tôi giờ cứ như vậy, tinh thần tôi xuống. Bao năm ông lăn lộn bên ngoài giờ về bị rượu, bị gia tộc bị họ hàng làm cho một con người gia trưởng, một con người thương người khác quý mến người khác mà không biết cách yêu thương làm cho mọi người xung quanh áp lực.
Tôi thực sự lo lắng về nó. Tôi chưa biết mình phải làm sao đây? Những dự án đầu tư những kế hoạch và con đường kinh doanh, năm nay 25 tuổi rồi. Trong tay không có gì ngoài kinh nghiệm và cá tính của con người mạo hiểm. Tôi biết không thể nào thay đổi được bản tính liều lĩnh của mình. Nhưng giờ nền tảng gia đình yếu thế quá. Tôi phải làm gì đây? Dường như kịch tính đi từ hết cái này sang cái khác. Tôi chưa thể tưởng tượng ngày nào đó mẹ và bố già yếu thì thế nào. Bệnh tật không trừ ai.
Điều đó bố tôi phải hiểu hơn ai hết chứ.
Cách tôi phải làm gì đây> Toi mong muốn có một ai đó trả lời cho tôi câu hỏi này.
Tôi muốn học và phát triển bản thân lắm, tôi đang đi đúng hướng rồi. Chỉ cần cố gắng tiếp theo sẽ mang lại hiệu quả. Sang năm là một năm tốt. Cố gắng....
Hôm nay tôi ngồi đây, mấy ngày nay tôi mơ những giấc mơ kinh khủng khiếp. Tôi phát hiện mình giống như thời còn bé đợt đó tôi còn khóc trong mơ. Chỉ khác là trước đây tôi khóc như một đứa trẻ khóc vì sợ, khóc vì những thứ khác. Giờ đây đêm qua tôi không còn nhớ mình khóc gì, đêm kia thì tôi khóc vì bố. Tôi biết không dám nói ra điều đó. Tôi sợ nó xảy ra.
Sáng nay vẫn như thường lệ tôi đi làm gặp Kh và tìm kiếm KH mới. Nhưng chiều nay một cảm giác bất an choáng lấy tôi. Tôi không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Và rồi mẹ tôi gọi, mẹ gọi khi mẹ vẫn còn đang đi làm với bao nhiêu lo toan, một người phụ nữ đảm đang lo lắng cho gia đình nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc cố gắng làm việc. Tôi rất tự hào vì một người mẹ như mẹ tôi, bà sẽ mãi là người tôi phải học hỏi. Bà chăm chỉ chịu khó mỗi ngày làm công việc luôn nhiều luôn nhiều. Quay lại cuộc gọi điện của bà, mẹ tôi goi tôi hỏi thăm công việc rồi động viên tôi. Tôi cám thấy ấm lòng lắm, cả ngày hôm nay tôi đắn đo có gọi cho bố tôi không.
Nhưng buồn hơn bà nói rằng " bố mày hôm qua uống rượu ở nhà chú thành với ông ngạn không hiểu sao cãi nhau cả với ông ngạn, chú thành nói với mẹ sáng nay, lát lắm con ah. Mẹ chán lắm". Tôi không biết nói gì chỉ động viên mẹ tôi, giờ chỉ có mẹ và con cố gắng làm.
Mẹ tôi cũng biết vậy thôi, giờ tôi mới hiểu người phụ nữ ở Việt Nam khổ thế nào. Mẹ bảo nhà mình nghèo thôi cố gắng làm con ah. Tôi còn nhớ mẹ nó hôm trước mày cho mẹ làm thêm gian ở chuồng lợn để có chỗ ngủ cho rộng. Tôi đau lòng lắm, người con xa quê cả mấy tháng không về không thể làm gì được. Tôi còn nhớ lời của ông lão ở chỗ mua đôi quần:" mày thấy thằng con bác nó có bác nó mới thế này, chứ số mày nhìn mày mà cố gắng mà ở nhà bố rượu chè thì sao mà lên được". Tôi lo lắng thật sự lo lắng.
Ai cũng kì vọng học giỏi làm ăn tốt nhưng áp lực thật lớn. Bố tôi giờ cứ như vậy, tinh thần tôi xuống. Bao năm ông lăn lộn bên ngoài giờ về bị rượu, bị gia tộc bị họ hàng làm cho một con người gia trưởng, một con người thương người khác quý mến người khác mà không biết cách yêu thương làm cho mọi người xung quanh áp lực.
Tôi thực sự lo lắng về nó. Tôi chưa biết mình phải làm sao đây? Những dự án đầu tư những kế hoạch và con đường kinh doanh, năm nay 25 tuổi rồi. Trong tay không có gì ngoài kinh nghiệm và cá tính của con người mạo hiểm. Tôi biết không thể nào thay đổi được bản tính liều lĩnh của mình. Nhưng giờ nền tảng gia đình yếu thế quá. Tôi phải làm gì đây? Dường như kịch tính đi từ hết cái này sang cái khác. Tôi chưa thể tưởng tượng ngày nào đó mẹ và bố già yếu thì thế nào. Bệnh tật không trừ ai.
Điều đó bố tôi phải hiểu hơn ai hết chứ.
Cách tôi phải làm gì đây> Toi mong muốn có một ai đó trả lời cho tôi câu hỏi này.
Tôi muốn học và phát triển bản thân lắm, tôi đang đi đúng hướng rồi. Chỉ cần cố gắng tiếp theo sẽ mang lại hiệu quả. Sang năm là một năm tốt. Cố gắng....
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)