Thứ Năm, 18 tháng 6, 2015

Mọi thứ đều ở mốc đáy

18/6/2015
Hôm nay là ngày mà tôi cảm giác mọi thứ đang ở dưới đáy. Tôi buồn nhưng trong lòng thì vững, gần như cảm giác đã trai sạn hết rồi.
Nghe em gái gọi điện bảo cả nhà ốm mà tôi thấy thương, tôi thấy trách bản thân. Bố tôi, mẹ tôi, em tôi, gia đình của tôi. Mẹ tôi ốm mà vẫn phải đi làm, em tôi năm 1 cũng ốm mà vẫn đi làm, em gái thứ 2 của tôi cũng ốm, nhà thì đang mùa màng bố tôi còn phải ra thăm ông họ tôi ngoài này đang ung thư giai đoạn cuối. Còn tôi thì sao???
Tôi đang nợ tiền nhà mà xoay mãi chưa ra, tôi đang không 1 xu dính túi và tôi đang thất nghiệp. Một chàng trai máu chiến, kinh doanh và luôn hiên ngang nay đã xã cánh chỉ còn tinh thần chiến đấu còn những vũ khí giúp nó bay đều ở giai đoạn đáy. Nó còn phải ăn nhờ uống nhờ ngủ nhờ trốn nhờ nhà thằng bạn thân của nó. Cuộc sống đúng là thú vị nhưng cay và đắng, ai biết được để thành công người ta đã đắng thế nào.
Tôi đòi nợ thì không được mà vay tiền thì không xong. Thất vọng vì niềm tin của mình vào con người vào những ông sếp.
Bố tôi không  còn gọi điện cho tôi thường xuyên, mẹ tôi thì ốm chắc bà không muốn tôi lo cho bà.
Đã mấy tháng nay câu hỏi tôi phải làm gì cứ đằng đẵng theo tôi?
2 năm sau ra trường hay 5 năm lăn lộn trên thương trường biết bao lần tôi tự hào rằng mình có giá hơn người khác. Nhưng giờ đây mọi thứ để mang ra thì chỉ là con số âm với tôi.
Tôi biết mình không được chán vì chiến trường còn dài, vì cuộc sống còn nhiều điều khó khăn hơn.
Tuyệt vọng không giúp tôi giải quyết được tình hình hiện tại.
Chỉ biết thầm nói cố gắng....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét