Bố tôi trước làm kinh doanh về photocopy cho người nhà là ông họ của tôi sau đó ông tiếp tục đi làm kinh doanh quản lý thị trường cho công ty rượu của chú rể tôi.
Ông làm cũng khá tốt với tay nghề kĩ thuật photocopy + khướu ăn nói. Ông làm về rượu thường quan hệ rất tốt, một phần ông cũng uống rượu tốt nên tôi nghĩ ở VN chỉ cần uống rượu tốt bạn có thể trở thành nhân viên kinh doanh tốt.
Nhưng nhược điểm của ông là ông hay bàn lùi, có phần tính quá chi tiết tỉ mỉ những thứ ít người kinh doanh tập trung như vấn đề vốn ít, tiền thu được bao nhiêu, người khác làm không thành công là ông lấy luôn dẫn chứng ra và không có ý muốn làm.
Tôi không hợp tính ông về quan điểm kinh doanh của ông, tôi biết ông có thể trở thành người nhân viên kinh doanh giỏi nhưng do ông làm cho người quen nhiều đồng thời những kinh nghiệm của ông mang đến cho ông những cái nhìn trong khoảng thời gian ngắn, ông có thể chỉ cho mọi người thấy dự án này đem lại kinh tế như thế nào trong thời gian 2-3 tháng nhưng ông ít nêu ra phương án hay đánh giá cho khoảng 1-2 năm.
Mẹ tôi thì ngược lại....Bà khá đồng quan điểm với tôi. Mặc dù 2 lần tôi vẫn chưa thành công nhưng tôi vẫn thấy rằng đam mê + chất kinh doanh trong bà.
Điều thú vị trong kinh doanh là bạn luôn cảm thấy chưa thỏa mãn về mình
Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015
Thứ Tư, 29 tháng 4, 2015
Đừng mắc bệnh khởi nghiệp
Sáng ra tôi đọc báo về khởi nghiệp.
Tôi hiểu ra rằng khi người ta nói đến khởi nghiệp thì người ta lại ít nhắc đến thời cơ. Người tự làm kinh doanh, đi theo con đường kinh doanh hay các công ty mà giờ cũng ngon cả rồi họ cũng nhắc đến kinh doanh và doanh nhân chứ mấy ai nhắc đến khởi nghiệp.
To tát thế, tôi cũng từng mắc bệnh khởi nghiệp nhưng sau lần 1 thất bại tôi hiểu rằng mình nên hiểu kinh doanh là kinh doanh còn khởi nghiệp là khi bạn ngồi kể lại nó để người ta viết báo thôi.
Khi nói đến kinh doanh tôi nghĩ rằng đó là con đường mình chọn, còn khởi nghiệp lại là một trào lưu, đơn giản người ta lúc nào cũng nghĩ rằng khó khăn là chắc chắn, đôi khi phức tạp nó lên.
Còn kinh doanh phức tạp khi làm còn khi nghĩ thì cực kì thú vị, thời cơ đến thấy là làm tìm mọi cách hội tụ đủ nó. Còn khi khởi nghiệp bạn thường lấy điểm mạnh của mình ra để giải quyết và tìm thời cơ.
Mặc dù nhiều người nói khởi nghiệp và kinh doanh là giống nhau nhưng theo tôi đó là 2 cách khác nhau. Một là từ thời cơ mà ra, 1 là đi tìm thời cơ. 2 cái đều có khả năng thành công nhưng độ rủi ro của tìm thời cơ sẽ cao hơn, khó hơn...
Có khách ở nhà photocopy thôi viết tiếp sau.
Tôi hiểu ra rằng khi người ta nói đến khởi nghiệp thì người ta lại ít nhắc đến thời cơ. Người tự làm kinh doanh, đi theo con đường kinh doanh hay các công ty mà giờ cũng ngon cả rồi họ cũng nhắc đến kinh doanh và doanh nhân chứ mấy ai nhắc đến khởi nghiệp.
To tát thế, tôi cũng từng mắc bệnh khởi nghiệp nhưng sau lần 1 thất bại tôi hiểu rằng mình nên hiểu kinh doanh là kinh doanh còn khởi nghiệp là khi bạn ngồi kể lại nó để người ta viết báo thôi.
Khi nói đến kinh doanh tôi nghĩ rằng đó là con đường mình chọn, còn khởi nghiệp lại là một trào lưu, đơn giản người ta lúc nào cũng nghĩ rằng khó khăn là chắc chắn, đôi khi phức tạp nó lên.
Còn kinh doanh phức tạp khi làm còn khi nghĩ thì cực kì thú vị, thời cơ đến thấy là làm tìm mọi cách hội tụ đủ nó. Còn khi khởi nghiệp bạn thường lấy điểm mạnh của mình ra để giải quyết và tìm thời cơ.
Mặc dù nhiều người nói khởi nghiệp và kinh doanh là giống nhau nhưng theo tôi đó là 2 cách khác nhau. Một là từ thời cơ mà ra, 1 là đi tìm thời cơ. 2 cái đều có khả năng thành công nhưng độ rủi ro của tìm thời cơ sẽ cao hơn, khó hơn...
Có khách ở nhà photocopy thôi viết tiếp sau.
Đi tìm kiếm tương lai
Tôi tổng hợp vài điều mà tôi tự thu thập được trong thời gian khủng hoàng này:
1. Cái ngày tôi định đi bán bánh mỳ đà nẵng với thằng bạn được giới thiệu từ người bạn thân của tôi. Nó từ chối thẳng thừng tôi chỉ vì tôi góp ý thẳng thừng quá, nếu làm với nó chắc cãi nhau gớm lắm. Nói xong mà nó đi cũng nhanh làm tôi chưa kịp suy nghĩ.
Oh! Thế là mình lại nghĩ chẳng nhẽ mình chẳng làm được gì sao? Ngồi chút nữa tìm cách.
Nhìn thấy có đôi bạn trẻ chơi trò đánh bài phạt uống trà đá. Chỉ trong 1 thời gian ngắn mà đôi này nghiến 1 âu trà đá, 2 đĩa cóc xoài gì đó. Tôi nghĩ rằng trong kinh doanh làm sao có thể tạo được xu thế đó. 2 người đó chơi miệt mài mà bị móc túi nào không biết, tôi chắc chắn họ còn tiêu thụ vượt quá cả nhu cầu của họ.
Trong việc này tôi còn nghĩ đến tôi là ca trà đá, người đầu tư là những người chơi bạc kia. Họ quyết chiến và chiến lợi phẩm họ hưởng còn tôi sẽ ngày 1 kiệt sức. Đợt rồi làm với đồng chí đó, họ đầu tư 100 triệu tôi vay lại 30 triệu. Tôi nghĩ cái họ đầu tư và họ nhanh chóng mong muốn thu lại tiền trong thời gian cực ngắn. Họ muốn có 1 nguồn tiền ổn định, đồng chí đó cũng cần có công việc vì hắn cũng nhanh chán, tính lại hay nhác, giờ làm lô đề để có tiền.
Nói là hắn nhưng đó là người anh, anh ta làm việc nhiệt tình giống tôi. Nhưng chưa sáng tạo lắm, chỉ nhìn cái trước mắt. Anh ta có thể tính 1 cốc trà đá lãi bao nhiêu rồi nhân lên mà tôi nghĩ cách tính đó người kinh doanh nào cũng tính hết rồi. Nếu cứ tính vậy sẽ chẳng thể làm được, anh ta tham khảo khắp cơ sở kinh doanh với bất kì ý tưởng kinh doanh nào và rút ra 1 điều là thị trường khó khăn hoặc lãi quá ít. Trong khi đó tôi thì nghĩ nên tập trung 1 là giành khách, 2 là thu hút khách bằng kênh nào đó bằng những gì mình có, tất nhiên là nó mất bao lâu và tiền duy trì cuộc sống nữa.
Quay lại nguyên lý đánh bài. Tôi nên làm sao với nó? Chưa nghĩ ra.
2. Chọn lọc cơ hội và thời cơ:
Có rất nhiều cơ hội tôi đã bỏ qua mà không kiên trì với nó. Năm tôi làm quà tặng, in cốc còn mới lắm, làm được lắm, giờ thì nó nhiều rồi. Rồi rau sạch, rồi thiết bị an ninh.
3. Phải chăng do đất dụng võ?
Tôi thấy ở HN các đại lý như tay sai, con buôn như được định hình. Vậy đất nơi khác thì sao? Tôi đang thấy tò mò về kinh doanh ở các tỉnh. Tôi muốn làm nó kiếm tiền, quản lý tài chính, tiết kiệm để mang tiền về HN kinh doanh 1 trận cho ra trò.
3 điểm HN, ĐN, TPHCM là những chảo lửa muốn chiến đấu bạn phải có 1 vài ưu thế, nơi đó đất tốt nhưng cây to mới sống được, nơi đó từ nhỏ lên to cũng có nhưng bạn gặp phải rủi ro nhiều hơn. Còn để sống vừa đủ + bạn phải gắn mình suốt thời gian với nó thì nhiều lắm tầm 200 - 300 triệu là chiến đấu được với mục tiêu đó. Vậy tại sao phải thế? Đi chiêu binh luyện mã rồi quay lại có phải hay hơn không? Thành công quan trọng hơn là chiến tích trước mắt.
3. Tam quốc và kinh doanh.
Thời tam quốc diễn nghĩa Gia Cát Lượng có tài nhưng hiểu thị trường binh đao ra sao, kẻ xưng bá, tiền chảy về đâu. Hiểu cách đánh nhưng cách đáng ở thị trường phải hiểu rằng không có gì là công bằng, đôi chút phải gác chí khí anh hùng như Lưu Bị. Tào Tháo là con ông cháu cha, không chỉ mạnh mà còn khá nham hiểm. Khi chết đi nhưng con cháu vẫn khỏe mạnh tài chính.
Kẻ dùng sức như trương phi, quan vũ giờ cũng nhiều, họ dùng sức sau học được cách dùng mưu trong kinh doanh nhiều, nơi quan trường kinh doanh như ở HN giờ nhiều đối tượng mà không lường trước được.
Gia Cát Lượng nhiều lần khuyên Lưu Bị lấy thành nhưng Lưu Bị lừng chừng khiến dân chúng bị giết nhiều, cơ hội đến mà vẫn giữ khí anh hùng thì cũng như kẻ có tội với dân chúng. Tôi luôn nghĩ mình giống Lưu Bị, khí chất đó, nhưng long đong cho đến khi gặp trương phi và quan vũ, tôi cần tìm Gia Cát Lượng nhưng chắc không phải. Tôi là tôi, phải tự tìm đường của mình, và trên đường đó chiêu binh là quan vũ và trương phi, còn gia cát lượng chắc phải tầm tập đoàn mới có đủ cơ chiêu binh.
4. Thời thế thay đổi, cứ ngóc ngách mà đi.
Ngách đi bạn sẽ ít bị soi, ít bị tắc đường, từ từ đánh ra. Cách kinh doanh đó cũng phù hợp với cách nghĩ của tôi hiện giờ đó là tìm đất kinh doanh phù hợp, tìm ngành kinh doanh phù hợp và tìm hướng kinh doanh phù hợp với chữ "ngách". Ngách ở đây không phải là toàn bộ thị trường là ngách mà ở đây là miếng bánh nhỏ trong toàn diện miếng bánh lớn. Khi có cơ bạn nhảy sang miếng banh lớn hơn để chiếm thị phần.
1. Cái ngày tôi định đi bán bánh mỳ đà nẵng với thằng bạn được giới thiệu từ người bạn thân của tôi. Nó từ chối thẳng thừng tôi chỉ vì tôi góp ý thẳng thừng quá, nếu làm với nó chắc cãi nhau gớm lắm. Nói xong mà nó đi cũng nhanh làm tôi chưa kịp suy nghĩ.
Oh! Thế là mình lại nghĩ chẳng nhẽ mình chẳng làm được gì sao? Ngồi chút nữa tìm cách.
Nhìn thấy có đôi bạn trẻ chơi trò đánh bài phạt uống trà đá. Chỉ trong 1 thời gian ngắn mà đôi này nghiến 1 âu trà đá, 2 đĩa cóc xoài gì đó. Tôi nghĩ rằng trong kinh doanh làm sao có thể tạo được xu thế đó. 2 người đó chơi miệt mài mà bị móc túi nào không biết, tôi chắc chắn họ còn tiêu thụ vượt quá cả nhu cầu của họ.
Trong việc này tôi còn nghĩ đến tôi là ca trà đá, người đầu tư là những người chơi bạc kia. Họ quyết chiến và chiến lợi phẩm họ hưởng còn tôi sẽ ngày 1 kiệt sức. Đợt rồi làm với đồng chí đó, họ đầu tư 100 triệu tôi vay lại 30 triệu. Tôi nghĩ cái họ đầu tư và họ nhanh chóng mong muốn thu lại tiền trong thời gian cực ngắn. Họ muốn có 1 nguồn tiền ổn định, đồng chí đó cũng cần có công việc vì hắn cũng nhanh chán, tính lại hay nhác, giờ làm lô đề để có tiền.
Nói là hắn nhưng đó là người anh, anh ta làm việc nhiệt tình giống tôi. Nhưng chưa sáng tạo lắm, chỉ nhìn cái trước mắt. Anh ta có thể tính 1 cốc trà đá lãi bao nhiêu rồi nhân lên mà tôi nghĩ cách tính đó người kinh doanh nào cũng tính hết rồi. Nếu cứ tính vậy sẽ chẳng thể làm được, anh ta tham khảo khắp cơ sở kinh doanh với bất kì ý tưởng kinh doanh nào và rút ra 1 điều là thị trường khó khăn hoặc lãi quá ít. Trong khi đó tôi thì nghĩ nên tập trung 1 là giành khách, 2 là thu hút khách bằng kênh nào đó bằng những gì mình có, tất nhiên là nó mất bao lâu và tiền duy trì cuộc sống nữa.
Quay lại nguyên lý đánh bài. Tôi nên làm sao với nó? Chưa nghĩ ra.
2. Chọn lọc cơ hội và thời cơ:
Có rất nhiều cơ hội tôi đã bỏ qua mà không kiên trì với nó. Năm tôi làm quà tặng, in cốc còn mới lắm, làm được lắm, giờ thì nó nhiều rồi. Rồi rau sạch, rồi thiết bị an ninh.
3. Phải chăng do đất dụng võ?
Tôi thấy ở HN các đại lý như tay sai, con buôn như được định hình. Vậy đất nơi khác thì sao? Tôi đang thấy tò mò về kinh doanh ở các tỉnh. Tôi muốn làm nó kiếm tiền, quản lý tài chính, tiết kiệm để mang tiền về HN kinh doanh 1 trận cho ra trò.
3 điểm HN, ĐN, TPHCM là những chảo lửa muốn chiến đấu bạn phải có 1 vài ưu thế, nơi đó đất tốt nhưng cây to mới sống được, nơi đó từ nhỏ lên to cũng có nhưng bạn gặp phải rủi ro nhiều hơn. Còn để sống vừa đủ + bạn phải gắn mình suốt thời gian với nó thì nhiều lắm tầm 200 - 300 triệu là chiến đấu được với mục tiêu đó. Vậy tại sao phải thế? Đi chiêu binh luyện mã rồi quay lại có phải hay hơn không? Thành công quan trọng hơn là chiến tích trước mắt.
3. Tam quốc và kinh doanh.
Thời tam quốc diễn nghĩa Gia Cát Lượng có tài nhưng hiểu thị trường binh đao ra sao, kẻ xưng bá, tiền chảy về đâu. Hiểu cách đánh nhưng cách đáng ở thị trường phải hiểu rằng không có gì là công bằng, đôi chút phải gác chí khí anh hùng như Lưu Bị. Tào Tháo là con ông cháu cha, không chỉ mạnh mà còn khá nham hiểm. Khi chết đi nhưng con cháu vẫn khỏe mạnh tài chính.
Kẻ dùng sức như trương phi, quan vũ giờ cũng nhiều, họ dùng sức sau học được cách dùng mưu trong kinh doanh nhiều, nơi quan trường kinh doanh như ở HN giờ nhiều đối tượng mà không lường trước được.
Gia Cát Lượng nhiều lần khuyên Lưu Bị lấy thành nhưng Lưu Bị lừng chừng khiến dân chúng bị giết nhiều, cơ hội đến mà vẫn giữ khí anh hùng thì cũng như kẻ có tội với dân chúng. Tôi luôn nghĩ mình giống Lưu Bị, khí chất đó, nhưng long đong cho đến khi gặp trương phi và quan vũ, tôi cần tìm Gia Cát Lượng nhưng chắc không phải. Tôi là tôi, phải tự tìm đường của mình, và trên đường đó chiêu binh là quan vũ và trương phi, còn gia cát lượng chắc phải tầm tập đoàn mới có đủ cơ chiêu binh.
4. Thời thế thay đổi, cứ ngóc ngách mà đi.
Ngách đi bạn sẽ ít bị soi, ít bị tắc đường, từ từ đánh ra. Cách kinh doanh đó cũng phù hợp với cách nghĩ của tôi hiện giờ đó là tìm đất kinh doanh phù hợp, tìm ngành kinh doanh phù hợp và tìm hướng kinh doanh phù hợp với chữ "ngách". Ngách ở đây không phải là toàn bộ thị trường là ngách mà ở đây là miếng bánh nhỏ trong toàn diện miếng bánh lớn. Khi có cơ bạn nhảy sang miếng banh lớn hơn để chiếm thị phần.
Trải lòng với " Thịnh Vượng tài chính tuổi 30"
Sau khi đọc xong quyển sách "Thịnh vượng tài chính tuổi 30".
1. Bạn cần lên kế hoạch cho cuộc đời mình, bạn nghĩ sao về tuổi đi làm, bạn nghĩ sao về 10 năm nữa, về 20 năm nữa và khi bạn 60 tuổi. Thực sự để hiểu được tài chính của bản thân bạn mới chợt giật mình rằng bạn cần tiết kiệm và quản lý tài chính của mình ngay bây giờ.
Tôi chợt nghĩ đến khi 40 tuổi tức 16 năm nữa, tôi 24 tuổi rồi mà. 16 năm nữa bố mẹ tôi sẽ yếu đi không thể đi làm. Em tôi sẽ lớn, tôi thì có vợ con vậy $ ở đâu ra đây nếu không suy nghĩ và làm bây giờ. Tôi đi làm công lương min tầm 5 triệu với công ty trước đây tôi nghỉ 1 tháng, hoặc 1 công ty tôi làm 2-3 năm trong ngành marketing tôi sẽ được 8 triệu có tiếng anh lương của tôi có thể là 15 triệu. Nhưng khi hoạch toán tôi hiểu nó chẳng thấm vào đâu.
5 triệu ( tiền nhà 2,5 triệu, tiền ăn trưa 1,5 triệu, tiền ăn tối 1,5 triệu, tiền xăng xe 1 triệu, tiền điện thoại 1 triệu ( vì là sales) = 2,5 + 1,5 + 1,5 + 1 + 1 = 7,5 triệu). Như vậy lương sales của tôi có % thì cũng không đủ sống. Nếu lương tôi 15 triệu sau 5 năm nữa thì tiền nhà 3,5 triệu, tiền ăn trưa 2 triệu ( do phải cafe), tiền ăn tối 2 triệu - 3 triệu ( do có thể có gia đình), tiền nuôi con 2 triệu, tiền điện nước 1 triệu, tiền xăng xe 1 triệu, tiền điện thoại 1 triệu, chi phí phát sinh ( cưới xin, cafe, bia ...) tầm 2 triệu như vậy là 3,5 + 2 + 2 + 2 +1 + 1+ 2 = 13,5 triệu. Tôi chỉ tiết kiệm được 2,5 triệu nhưng như tốc độ của lạm phát thì 2,5 triệu này bạn tiết kiệm cũng chẳng thể giúp bạn thay đổi tình trạng và khi bạn rủi ro khi buộc phải thôi việc thì quả thật trái đắng.
Khi 40 tuổi tôi sẽ chẳng có khoản tiết kiệm nào tốt cả. Bố mẹ có thể ốm, mình cũng có thể ốm ai sẽ giúp đỡ, nợ sẽ chồng nợ, tôi suy nghĩ vậy đó.
2. Hãy chớp thời cơ và quản lý tài chính và cố gắng tránh nợ nần:
Khi đi trên con đường kinh doanh một điều tôi thấy mình đã sai lầm đó là nghĩ nợ là chuyện nhỏ nhưng quả thật nó không phải chuyện nhỏ. Số tiền không phải là cái bạn lo lắng mà đó là sự đè nặng tinh thần, khi kinh doanh tôi luôn lo lắng về khoản nợ mà không thể thỏa mái làm điều gì. Tôi luôn cảm thấy lo lắng, vội vàng khi quyết định, tôi quyết định quá nhanh mà chính bản thân tôi cũng hiểu độ rủi ro của nó. Cái nợ làm bạn đau đầu, u sầu mà nếu bạn không biết cách khống chế thì chính bạn có thể trở vào trạng thái trầm cảm.
Tại sao quyển sách này nói cho tôi thấy thời cơ và quản lý tài chính, như Alan phan từng nói trong 1 talk show truyền hình trên VTV3: " Nếu bạn sáng tạo một chút thì tôi nghĩ bạn sẽ không thiếu tiền". Tôi ngẫm nghĩ câu nói đó, ý của ông muốn nói ở đây chính là sự quản lý tài chính của mình. Tại sao khi có 400$ trên đất Mỹ ông có thể vượt qua được. Đó là điều ẩn ý mà ông muốn nói vang lên trong đầu tôi.
Chớp thời cơ : Ở đây tôi chớp thời cơ khá nhiều nhưng những tôi cứ ngỡ đó là điều đúng nhưng hóa ra mình lầm, tôi chớp thời cơ nhanh quá mà chộp toàn phải đống phân chỉ đem lại cho mình kinh nghiệm cách tắm rửa mà mình lại không nghĩ ra cách chọn lựa tránh đống phân đó. Tôi từng bỏ qua 1 vài thời cơ của xu hướng : Cách đó 1-2 năm gì đó tôi có cơ hội với rau sạch khi làm marketing cho 1 trong những cửa hàng rau sạch bán khá chạy bây giờ, nếu tôi làm thì chắc chắn giờ tôi có thể biết phương hướng và phát triển của nó, control được đầu ra. Cách đó 4 năm tôi có làm ở 1 công ty thiết bị an ninh, tôi tiếp cận nó mà theo tôi có thể giờ còn làm thì tôi đã hớt váng được thị trường thiết bị an ninh rồi. Sếp tôi thời đó giờ trốn rồi, vợ nợ rồi nhưng câu nói " Anh và chị đã nghiên cứu kĩ thị trường này rồi nó rất tiềm năng". Năm đó thị trường TMĐT chưa bùng nổ, thiết bị an ninh còn mới lạ, thị trường còn khá nhiều khoảng trống. Tôi nhớ năm đó có 1 vài vụ cướp tiệm vàng càng làm cho thị trường nóng lên. Vậy là tôi từ bỏ nó đi ra mở công ty quà tặng bỏ qua một cơ hội làm nền cho mình.
3. Quyển sách đem lại cho tôi cân đối và thời điểm:
Bạn có gì và bạn nợ gì. Viết lên và cân đối nó, bạn có thể thấy cách trả nợ của mình, cân đối nó. Thời điểm chính là điều mà các nhân vật trong chuyện đem lại cho tôi, bạn có thể đang giàu có nhưng nợ và tiền của bạn sẽ nhanh chóng mất vì bạn chưa có kĩ năng quản lý nó. Tôi vẫn tin vào chữ thành công ở tương lai chỉ vì đơn giản tôi chưa được thành công, vì chưa thành công nên phải thành công.
Tôi có chút niềm tin vào duy tâm 1 chút về thành công, ở đời người ta sẽ có ít nhất 1 thời điểm thành công chỉ có điều là trước hay sau, sớm hay muộn, chỉ cần theo đuổi.
Thôi tạm thời thế đã!
Tôi viết theo cảm xúc nên đôi khi chấm phẩy khá lung tung!....
1. Bạn cần lên kế hoạch cho cuộc đời mình, bạn nghĩ sao về tuổi đi làm, bạn nghĩ sao về 10 năm nữa, về 20 năm nữa và khi bạn 60 tuổi. Thực sự để hiểu được tài chính của bản thân bạn mới chợt giật mình rằng bạn cần tiết kiệm và quản lý tài chính của mình ngay bây giờ.
Tôi chợt nghĩ đến khi 40 tuổi tức 16 năm nữa, tôi 24 tuổi rồi mà. 16 năm nữa bố mẹ tôi sẽ yếu đi không thể đi làm. Em tôi sẽ lớn, tôi thì có vợ con vậy $ ở đâu ra đây nếu không suy nghĩ và làm bây giờ. Tôi đi làm công lương min tầm 5 triệu với công ty trước đây tôi nghỉ 1 tháng, hoặc 1 công ty tôi làm 2-3 năm trong ngành marketing tôi sẽ được 8 triệu có tiếng anh lương của tôi có thể là 15 triệu. Nhưng khi hoạch toán tôi hiểu nó chẳng thấm vào đâu.
5 triệu ( tiền nhà 2,5 triệu, tiền ăn trưa 1,5 triệu, tiền ăn tối 1,5 triệu, tiền xăng xe 1 triệu, tiền điện thoại 1 triệu ( vì là sales) = 2,5 + 1,5 + 1,5 + 1 + 1 = 7,5 triệu). Như vậy lương sales của tôi có % thì cũng không đủ sống. Nếu lương tôi 15 triệu sau 5 năm nữa thì tiền nhà 3,5 triệu, tiền ăn trưa 2 triệu ( do phải cafe), tiền ăn tối 2 triệu - 3 triệu ( do có thể có gia đình), tiền nuôi con 2 triệu, tiền điện nước 1 triệu, tiền xăng xe 1 triệu, tiền điện thoại 1 triệu, chi phí phát sinh ( cưới xin, cafe, bia ...) tầm 2 triệu như vậy là 3,5 + 2 + 2 + 2 +1 + 1+ 2 = 13,5 triệu. Tôi chỉ tiết kiệm được 2,5 triệu nhưng như tốc độ của lạm phát thì 2,5 triệu này bạn tiết kiệm cũng chẳng thể giúp bạn thay đổi tình trạng và khi bạn rủi ro khi buộc phải thôi việc thì quả thật trái đắng.
Khi 40 tuổi tôi sẽ chẳng có khoản tiết kiệm nào tốt cả. Bố mẹ có thể ốm, mình cũng có thể ốm ai sẽ giúp đỡ, nợ sẽ chồng nợ, tôi suy nghĩ vậy đó.
2. Hãy chớp thời cơ và quản lý tài chính và cố gắng tránh nợ nần:
Khi đi trên con đường kinh doanh một điều tôi thấy mình đã sai lầm đó là nghĩ nợ là chuyện nhỏ nhưng quả thật nó không phải chuyện nhỏ. Số tiền không phải là cái bạn lo lắng mà đó là sự đè nặng tinh thần, khi kinh doanh tôi luôn lo lắng về khoản nợ mà không thể thỏa mái làm điều gì. Tôi luôn cảm thấy lo lắng, vội vàng khi quyết định, tôi quyết định quá nhanh mà chính bản thân tôi cũng hiểu độ rủi ro của nó. Cái nợ làm bạn đau đầu, u sầu mà nếu bạn không biết cách khống chế thì chính bạn có thể trở vào trạng thái trầm cảm.
Tại sao quyển sách này nói cho tôi thấy thời cơ và quản lý tài chính, như Alan phan từng nói trong 1 talk show truyền hình trên VTV3: " Nếu bạn sáng tạo một chút thì tôi nghĩ bạn sẽ không thiếu tiền". Tôi ngẫm nghĩ câu nói đó, ý của ông muốn nói ở đây chính là sự quản lý tài chính của mình. Tại sao khi có 400$ trên đất Mỹ ông có thể vượt qua được. Đó là điều ẩn ý mà ông muốn nói vang lên trong đầu tôi.
Chớp thời cơ : Ở đây tôi chớp thời cơ khá nhiều nhưng những tôi cứ ngỡ đó là điều đúng nhưng hóa ra mình lầm, tôi chớp thời cơ nhanh quá mà chộp toàn phải đống phân chỉ đem lại cho mình kinh nghiệm cách tắm rửa mà mình lại không nghĩ ra cách chọn lựa tránh đống phân đó. Tôi từng bỏ qua 1 vài thời cơ của xu hướng : Cách đó 1-2 năm gì đó tôi có cơ hội với rau sạch khi làm marketing cho 1 trong những cửa hàng rau sạch bán khá chạy bây giờ, nếu tôi làm thì chắc chắn giờ tôi có thể biết phương hướng và phát triển của nó, control được đầu ra. Cách đó 4 năm tôi có làm ở 1 công ty thiết bị an ninh, tôi tiếp cận nó mà theo tôi có thể giờ còn làm thì tôi đã hớt váng được thị trường thiết bị an ninh rồi. Sếp tôi thời đó giờ trốn rồi, vợ nợ rồi nhưng câu nói " Anh và chị đã nghiên cứu kĩ thị trường này rồi nó rất tiềm năng". Năm đó thị trường TMĐT chưa bùng nổ, thiết bị an ninh còn mới lạ, thị trường còn khá nhiều khoảng trống. Tôi nhớ năm đó có 1 vài vụ cướp tiệm vàng càng làm cho thị trường nóng lên. Vậy là tôi từ bỏ nó đi ra mở công ty quà tặng bỏ qua một cơ hội làm nền cho mình.
3. Quyển sách đem lại cho tôi cân đối và thời điểm:
Bạn có gì và bạn nợ gì. Viết lên và cân đối nó, bạn có thể thấy cách trả nợ của mình, cân đối nó. Thời điểm chính là điều mà các nhân vật trong chuyện đem lại cho tôi, bạn có thể đang giàu có nhưng nợ và tiền của bạn sẽ nhanh chóng mất vì bạn chưa có kĩ năng quản lý nó. Tôi vẫn tin vào chữ thành công ở tương lai chỉ vì đơn giản tôi chưa được thành công, vì chưa thành công nên phải thành công.
Tôi có chút niềm tin vào duy tâm 1 chút về thành công, ở đời người ta sẽ có ít nhất 1 thời điểm thành công chỉ có điều là trước hay sau, sớm hay muộn, chỉ cần theo đuổi.
Thôi tạm thời thế đã!
Tôi viết theo cảm xúc nên đôi khi chấm phẩy khá lung tung!....
Những mối làm ăn hiện tại hậu thất bại và suy nghĩ
Hiện tại tôi đang có một vài mối làm ăn có lẽ cần đánh giá:
1. Kinh doanh rau sạch
Lợi thế: Bà chị và ông anh khá thân với tôi đang triển khai trồng rau sạch, vì vậy tôi có nguồn hàng khá tốt và nợ được tiền. Nếu kinh doanh rau sạch tôi dễ ràng tự trồng được tại quê. Mang lại giá trị kinh doanh cho vùng.
Khó khăn: Tôi đang thấy rằng bán online rau sạch khó, tôi chưa thể mở cửa hàng vì chi phí của nó rơi vào khoảng 300 triệu/ cửa hàng. Tôi dự đoán về thị trường sắp tới khi đọc một số bài báo về rau sạch có thể sẽ cạnh tranh khốc liệt và một vài cửa hàng sẽ làm ăn gian dối gây phốt cho chuỗi cửa hàng thực phẩm sạch. Tôi phải làm gì đây? Bán online: Đó là con đường hiện tại tôi có thể làm ngay được và ít rủi ro nhất.
2. Composite:
Lợi thế: Tôi đã tự làm nên rất hiểu về kĩ thuật của nó, các sản phẩm có thể làm được và không làm được tôi đều nắm rõ, đặc tính kĩ thuật của nó. Tôi có 1 mối ở Lào Cai, sau tuần này tôi sẽ có thể làm việc và xem cách làm hi vọng học được từ họ để triển khai ở Sơn La chỗ chú tôi.
Khó khăn: Composite ứng dụng và ngành quà tặng thực sự khó ở hiện tại do TQ sản xuất tốt hơn, tôi muốn đi theo hướng nội thất nhưng khá cạnh tranh.
Tôi đang nghĩ đến từ " thị trường ngách", tôi sẽ thử xem sản phẩm đó đi vào thị trường ngách như KH ở Lào Cai của tôi đang làm, sau vụ này tôi cũng khá hi vọng về nó. Ứng dụng vào nội thất, tôi có cơ hội làm ra tiền nhiều hơn và sớm tiếp cận với thiết kế nội thất, thứ mà tôi nghĩ tôi sẽ phù hợp trong tương lai.
3. Nuôi gà sạch:
Tôi chưa biết về nó nhưng có một mối có thể học nghề ở Quốc Oai.
4. Kinh doanh nước hoa Fake:
Sản phẩm tôi nghĩ là cũng được nhưng tôi chưa thực sự tâm huyết với nó. Nó đang ở trong giai đoạn khá nhiều người nhảy vào và tôi chưa thấy tiềm năng mở rộng trong tương lai, do nó là hàng trốn thuế để phát triển cũng chưa có cửa để tôi làm. Bán lẻ thì tôi chưa có vốn.
5. Quay lại làm quà tặng: Tôi vẫn còn 1 nhà đầu tư 50 triệu, một đống đổ lát sau khi thành lập công ty về quà tặng. Nhà đầu tư giờ thì khá thận trọng, họ lại thích ra tiền ngay, tôi lại không cảm thấy hợp với tính nhà đầu tư này, anh ta khá nhát và đôi khi tính nết tỉ mỉ từng chút một mà tôi nghĩ không cần thiết. Cần tập trung vào vấn đề chính giải quyết chứ không phải kêu ca về thị trường về khó khăn.
Có lẽ đủ rồi đó. Tôi có dự định lên chỗ chú tôi ở Sơn La để xem thị trường kinh doanh ngoại tỉnh. Sắp phải đóng tiền nhà, đọc về tài chính rồi nên tôi cũng hiểu cần giải quyết sớm không thì tôi sẽ vẫn bị tiền chi phối.
1. Kinh doanh rau sạch
Lợi thế: Bà chị và ông anh khá thân với tôi đang triển khai trồng rau sạch, vì vậy tôi có nguồn hàng khá tốt và nợ được tiền. Nếu kinh doanh rau sạch tôi dễ ràng tự trồng được tại quê. Mang lại giá trị kinh doanh cho vùng.
Khó khăn: Tôi đang thấy rằng bán online rau sạch khó, tôi chưa thể mở cửa hàng vì chi phí của nó rơi vào khoảng 300 triệu/ cửa hàng. Tôi dự đoán về thị trường sắp tới khi đọc một số bài báo về rau sạch có thể sẽ cạnh tranh khốc liệt và một vài cửa hàng sẽ làm ăn gian dối gây phốt cho chuỗi cửa hàng thực phẩm sạch. Tôi phải làm gì đây? Bán online: Đó là con đường hiện tại tôi có thể làm ngay được và ít rủi ro nhất.
2. Composite:
Lợi thế: Tôi đã tự làm nên rất hiểu về kĩ thuật của nó, các sản phẩm có thể làm được và không làm được tôi đều nắm rõ, đặc tính kĩ thuật của nó. Tôi có 1 mối ở Lào Cai, sau tuần này tôi sẽ có thể làm việc và xem cách làm hi vọng học được từ họ để triển khai ở Sơn La chỗ chú tôi.
Khó khăn: Composite ứng dụng và ngành quà tặng thực sự khó ở hiện tại do TQ sản xuất tốt hơn, tôi muốn đi theo hướng nội thất nhưng khá cạnh tranh.
Tôi đang nghĩ đến từ " thị trường ngách", tôi sẽ thử xem sản phẩm đó đi vào thị trường ngách như KH ở Lào Cai của tôi đang làm, sau vụ này tôi cũng khá hi vọng về nó. Ứng dụng vào nội thất, tôi có cơ hội làm ra tiền nhiều hơn và sớm tiếp cận với thiết kế nội thất, thứ mà tôi nghĩ tôi sẽ phù hợp trong tương lai.
3. Nuôi gà sạch:
Tôi chưa biết về nó nhưng có một mối có thể học nghề ở Quốc Oai.
4. Kinh doanh nước hoa Fake:
Sản phẩm tôi nghĩ là cũng được nhưng tôi chưa thực sự tâm huyết với nó. Nó đang ở trong giai đoạn khá nhiều người nhảy vào và tôi chưa thấy tiềm năng mở rộng trong tương lai, do nó là hàng trốn thuế để phát triển cũng chưa có cửa để tôi làm. Bán lẻ thì tôi chưa có vốn.
5. Quay lại làm quà tặng: Tôi vẫn còn 1 nhà đầu tư 50 triệu, một đống đổ lát sau khi thành lập công ty về quà tặng. Nhà đầu tư giờ thì khá thận trọng, họ lại thích ra tiền ngay, tôi lại không cảm thấy hợp với tính nhà đầu tư này, anh ta khá nhát và đôi khi tính nết tỉ mỉ từng chút một mà tôi nghĩ không cần thiết. Cần tập trung vào vấn đề chính giải quyết chứ không phải kêu ca về thị trường về khó khăn.
Có lẽ đủ rồi đó. Tôi có dự định lên chỗ chú tôi ở Sơn La để xem thị trường kinh doanh ngoại tỉnh. Sắp phải đóng tiền nhà, đọc về tài chính rồi nên tôi cũng hiểu cần giải quyết sớm không thì tôi sẽ vẫn bị tiền chi phối.
Những ngày nghỉ dài và suy nghĩ hậu thất bại lần 2
Ngày 29/4/2015
Tôi đã trải qua 2 lần thất bại trong kinh doanh, dù với tôi nó chưa phải là quá nhiều tiền tôi đang nợ con số gần 40 triệu. Tôi chưa nghĩ ra được định hướng thực sự với con số đó.
Tôi đi làm lại sau lần thất bại 2 nhưng thực sự tôi không may mắn, tôi làm tại một công ty với công việc tôi không yêu thích. Tôi nghỉ nó chỉ sau chưa đầy 1 tháng, tôi về nói chuyện với bố mẹ. Mẹ tôi luôn động viên tôi, còn bố tôi thì tôi thấy ông không còn nhiều động lực với việc làm giàu.
Trong thời gian thất bại lần 2 này tôi thực sự không thể tiếp tục đi làm được nữa vì tôi biết sau lần 1 nếu tiếp tục đi làm những sai lầm tôi sẽ dần lãng quên, thật khó cho cuộc sống về sau.
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)